Chỉ Vì Một Sai Lầm Nhỏ Của Tôi Mà Cốt Truyện Bị Đảo Lộn – Chương 9

Chỉ Vì Một Sai Lầm Nhỏ Của Tôi Mà Cốt Truyện Bị Đảo Lộn

Trans: Pole Pole

Chương trước


Tôi che giấu sự run rẩy của mình bởi sự xuất hiện đột ngột của cha Suwa, rồi đứng dậy một cách tự nhiên hết mức có thể.

「Suwa-sama, cảm ơn vì đã mời cháu đến dự bữa tiệc vào ngày hôm nay」

Tên đầy đủ của chú ấy là gì thế nhỉ…

Tên riêng của các thành viên gia tộc Suwa theo lẽ thường đều phải chứa từ Ori『織』.

Cũng như Shiori và Iori Suwa.

Bởi vì Ritsuko-sama là người ngoài kết hôn vào gia tộc này, nên cô ấy không bị ràng buộc bởi quy tắc đó.

À, đúng rồi.

Tên của chú ấy là Toori-sama『とおる』.

Không nhớ hoặc nhầm lẫn tên của một người còn hơn là bị họ coi là bất lịch sự, có thể còn bị xem như đang xúc phạm họ.

Khi tham dự một bữa tiệc, nếu ai đó không nhớ nổi tên và nhân dạng của từng vị khách thì người đó sẽ gặp rắc rối lớn.

Cũng giống như việc khi ai đó xưng hô với bạn.

Nhớ được những chuyện như vậy là một điều tốt. Nhưng mà, tôi lại không thể nhớ nổi chính xác tên của chú ấy!

「Không, cảm ơn cháu vì đã đến đây. Ta xin lỗi vì đã mời cháu đến với một thông báo ngắn như vậy, lại còn không cân nhắc về lịch trình của cháu nữa」

Chú ấy gật đầu trước khi giục tôi ngồi xuống với một nụ cười mến khách trên gương mặt.

Nếu tấm thiệp mời được gửi đến nhà tôi, thì trưởng tộc có thể đã từ chối, nhưng từ chối lời mời trực tiếp được gửi đến tôi là một chuyện bất khả thi.

Trừ khi địa vị của người nhận cao hơn người gửi, còn lại thì đều không thể từ chối lời mời, dù cho đó là một sự bất tiện đi chăng nữa.

Ngay cả khi cấp bậc của hai gia đình là như nhau. Nếu người gửi là trưởng gia gia tộc, thì cũng là điều không thể đối với một vị thành niên như tôi từ chối lời mời của họ.

Iori, trưởng tộc tiếp theo của gia tộc Suwa là người đã trao cho tôi tấm thiệp mời đó.

Cho nên, cha của cậu ta đã tạ lỗi bằng những lời có cánh.

Tôi cười đánh trống lảng lời của cha Suwa bằng những câu nói vòng vo mơ hồ.

Thường thì tôi sẽ đáp lời như『Không có gì đâu ạ, cháu rất vinh dự khi được đến đây』hoặc là『Cháu mừng vì nhận được thiệp mời ạ』, nhưng lần này thì tôi không nghĩ như vậy.

Cha Suwa gượng cười và tiếp tục giữ im lặng.

Tôi không thể trách chú ấy được.

Theo gốc nhìn của tôi thì, tôi buộc phải tham dự mà không có chút liên hệ nào đến hoàn cảnh của mình cả.

“Mình nên cư xử thế nào với cha mẹ của Suwa đây? Khi bản thân được mời đến một buổi tiệc trà trông như không còn vị khách nào khác ngoài mình nữa.”

Mỉm cười, tôi nói ra sự dối trá trong lời mời đó của họ.

Đôi vợ chồng nhận thấy cơn tức giận trong tôi, họ tế nhị cười và nói.

「Ôi trời, tuyệt vời làm sao. Điều này còn hơn những gì em đã mong đợi」

「…Anh nói rồi mà. Quý cô trẻ tuổi này khá là thông minh đấy」

Hai vợ chồng bắt đầu bàn luận những lời vô nghĩa.

Rõ ràng là Ritsuko-sama đã tưởng rằng tôi chấp nhận lời mời mà không hề biết gì hết, Toori-sama thì đã đoán trước được chuyện này và tự mình đến đây.

「Thứ lỗi cho ta. Đây là cách duy nhất mà ta nghĩ ra để có thể nói chuyện riêng với cháu」

「Thậm chí nếu chúng ta mời cháu đến dự bữa tiệc bình thường, thì Sagara-sama cũng sẽ lập tức từ chối mà thôi. Iori cư xử có tốt không cháu?」

「Cháu hiểu thái độ của cậu ấy, và cháu cũng hiểu quyết định của ông nội. Mà tại sao cô chú lại đột ngột muốn liên lạc với cháu thế ạ?」

Người bố và người mẹ đã xin lỗi một cách ngoan ngoãn giờ đang kiểm tra biểu hiện của tôi khi tôi cần một lời giải thích từ họ.

Chuyện này cứ như một buổi phỏng vấn hoặc một cuộc thẩm vấn vậy.

Tôi thật sự không biết điều họ mong muốn là gì, nhưng bản thân chỉ có thể tự biến hoá tình hình từ đây.

Ngồi thẳng dậy, tôi nhìn thẳng vào hai người họ.

Tôi dùng sức để mắt mình không bị chuyển hướng, cố gắng quan sát thật cẩn thận ngay cả cử chỉ nhỏ nhất của bên đối lập cũng không bỏ qua.

Điều này có thể trông thật lỗ mảng, nhưng tôi không mấy quan tâm đâu.

Nếu họ không định tiết lộ chủ đích thật sự, vậy thì tôi cần phải nắm bắt được bất kỳ thông tin nào mà mình có thể.

Đừng có xem thường những người từng trải sự đời.

「Đầu tiên thì, chuyện này có liên quan đến gia đình nhánh phụ của chúng ta. Gia tộc Sagara đã trấn áp họ đúng không nhỉ?」

「Cháu không biết gì về những điều này cả. Có vấn đề gì sao ạ?」

Thay vì mỉm cười, thì tôi giữ một biểu cảm vô hồn trên gương mặt.

「Cháu biết chứ? Thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của cháu đối với phân gia là sự cứu rỗi đối với chúng ta. Sự phẫn nộ của Sagara khá là to lớn」

「Ta nghĩ dù có xin lỗi bao nhiều lần thì cũng không thể chữa lành cho những gì cháu đã trải qua. Đối với một cô gái ở tuổi của cháu mà phải có những vết sẹo nặng nề như vậy… Hãy để con trai của chúng ta chịu trách nhiệm cho sự dại dột của nó… Dù ta biết chuyện đó là bất khả thi」

Người mẹ tinh thần thép của Suwa gợi đến sự cố trong khi cô ấy kiểm tra những vết sẹo bị lộ ra của tôi.

Lúc tôi bị thương, tôi đã tin chắc rằng bản thân sẽ không thể qua nổi, vậy nên tôi đã cầu nguyện cho Suwa và Shiori cũng bị xe đâm như tôi, để ít nhất cả bọn có thể cùng chết chung với nhau.

Ông anh trai đã nói cho tôi biết, trong một lần trước khi phẫu thuật, tôi đã bấu chặt lòng bạn tay của mình đến mức đổ máu.

Thật ra tôi có thể đến gặp Ritsuko-sama là bởi sự phẫn nộ của gia đình tôi đối với chính gia Suwa đã lắng xuống rồi, nhưng không phải là với phân gia không hề biết hối lỗi kia.

Những gia đình nhánh phụ tồn tại chỉ để bảo vệ an toàn cho dòng chính Sagara, đã muốn diệt trừ phân gia của Suwa khi họ biết được rằng con gái của gia đình đó đã hướng mũi dao nguy hiểm về phía tôi.

Trên thực tế, có lời đồn rằng khi vài doanh nghiệp nào đó muốn thương lượng các thoả thuận, những công ty khác buộc phải rút lui.

Bởi vì những lệnh trừng phạt đã được đặt lên phân gia, họ che giấu và đánh lừa chính gia về sự suy tàn của họ, nên nhà chính đã không phát hiện ra cho đến tận bây giờ.

Ít ra thì những điều đó là do anh trai đã nói cho tôi biết.

「Thật sự rất khó khăn với cháu để làm rõ vấn đề này, nhưng… hiện giờ thì cháu chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi, và Iori là một bạn học tốt」

Dù cho tôi có đạt được cuộc sống bình thường đi chăng nữa, thì những vết sẹo cũng sẽ không thể hoàn toàn phai mờ đi.

Nếu điều đó khả thi thì tôi cũng sẽ không thích bị nhắc lại sự thật đớn đau đó, nhưng ánh mắt của Ritsuko-sama đột nhiên trùng xuống.

「Xin thứ lỗi, nếu thành viên gia tộc Sagara đã làm cô cảm thấy buồn phiền. Cháu sẽ nói chuyện với ông nội để vấn đề này được phê duyệt và đưa vào khắc phục」

「Không, không cần đâu. Gia tộc Sagara không phải là bên có lỗi ở đây. Mà lỗi là thuộc về chúng ta. Tài lãnh đạo của chính gia Sagara thật đáng ghen tị làm sao. Không phải, ta e là phân gia sẽ không ủng hộ một dòng chính ngu ngốc」

Tôi có thể nghe được sự chế giễu bản thân trong giọng nói của Toori-sama.

Sự ủng hộ của các gia đình nhánh phụ à…

Phân gia luôn tồn tại để xây dựng chính gia.

Dù cho nó có nghĩa là họ phải chữa trị cho những gian nan của chính gia.

Họ bảo vệ cho sự an toàn của chính gia, dù điều đó có nghĩa là phải trở thành người thế chỗ cho những thành viên dòng chính.

Quy tắc này được áp dụng trên mọi gia đình.

Con cháu của các phân gia đều được nuôi dưỡng để bảo vệ con cháu chính gia bằng mọi giá.

Có lẽ, Shiori cũng được dạy dỗ theo cách đó.

Shiori-sama chắc phải đã nhận ra Suwa có tình cảm với chị ấy, nhưng chị ưu tiên sức khoẻ và sự hạnh phúc của cậu ta hơn tất cả những thứ khác.

Nếu đúng là thế, vậy thì hành vi của Shiori-sama…

Nội dung của cuộc đối thoại giữa tôi và đôi vợ chồng Suwa đều lọt từ tai này sang tai khác cả rồi.

Tôi thật không thể nhớ nổi họ đã nói cái gì và mình đã đáp lời như thế nào.

Vì tôi đã quá chăm chú nghĩ về hành động của Shiori-sama vào hai năm về trước.

Tại sao lúc đó Shiori có thể hét lớn tên tôi một cách thản nhiên đến vậy?

Tôi cứ tưởng rằng chị đã cố gắng mang tôi ra làm mục tiêu cho những kẻ bắt cóc, nhưng có lẽ đó không phải là mục đích thật sự.

Có khi nào chị ấy muốn dời sự chú ý của bọn bắt cóc khỏi Suwa hay không?

Nếu là vậy thật, thì chị đã hoàn toàn thành công rồi đấy.

Gã đàn ông đã đẩy Suwa ra và đuổi theo tôi.

Trong khi Suwa thì bị trầy xước nhẹ, cùng lắm là bị cắt một ít trên da cùng những vết bầm tím.

Nếu chị ta hy sinh tôi không phải vì bảo vệ bản thân mình mà là để bảo vệ cho Suwa, vậy thì Shiori-sama đã hành động như một quý cô mẫu mực rồi đấy.

Học sinh cấp ba không trưởng thành như những đứa trẻ khác tưởng.

Họ không có kinh nghiệm trong xã hội vả lại còn có góc nhìn hạn hẹp.

Những gì họ biết về thế giới đều chỉ bắt nguồn từ vô tuyến truyền hình.

Tiếp xúc đơn giản với mọi người ở trường sẽ không giúp ai đó có khả năng đối đầu với người trưởng thành có ý đồ xấu.

Chuyện này cũng trở nên không khá khẩm hơn ngay cả khi bạn bước lên nấc thang đại học.

Đàn ông học hỏi kinh nghiệm trong việc quản trị doanh nghiệp, trong khi phụ nữ có thể lảng tránh vấn đề đó.

Trong tình huống xảy ra vào lúc đó, nếu bạn là một cô con gái nhỏ tuổi của phân gia Suwa thì điều duy nhất bạn có thể làm để bảo vệ đứa con của chính gia là… Hét lớn tên tôi.

Đồng thời, nếu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình thì bạn sẽ nỗ lực để gia nhập và phục vụ cho gia tộc Sagara.

Nếu chị ta cố gắng để bảo vệ bản thân và cả Suwa cùng lúc, vậy điều đó có nghĩa tôi chỉ đơn giản là gặp xui xẻo mà thôi.

Nếu Shiori muốn tránh không để Suwa bị thương thì gọi lớn tên cậu ta sẽ là một chuyện phản tác dụng.

Suwa không thể giúp gì được ngoài việc cố để bảo vệ Shiori, cậu ta đã bị ảnh hưởng về mặt thể chất lẫn tinh thần sau sự kiện đó.

Tôi luôn giữ khoảng cách với Shiori, chị ta có lẽ cũng không lo lắng xem sau vụ việc đó thì Suwa có bị tổn thương gì hay không.

Còn Suwa thì ngay cả khi bị từ chối, cậu ta cũng vẫn tìm cách để che chở cho Shiori.

Đúng vậy, một tình huống khá là trớ trêu.

Gia tộc Suwa hơi bị kém may mắn, điều này đã quá rõ rồi.

Quả là hao tổn sức lực khi bị liên lụy vào chuyện tình cảm của người khác.

Kết luận được như vậy, ý thức tôi dần trở lại với đôi vợ chồng Suwa.

Chủ đề chúng tôi đang bàn đến là gì thế nhỉ?

「…Ta muốn hỏi cháu điều này」

A~ thật may quá, chuẩn bị chuyển chủ đề rồi.

「Gì thế ạ?」

「Làm sao mà cháu có thể kéo con trai của chúng ta ra khỏi sự trầm cảm của nó thế?」

Toori-sama cười khúc khích khi hỏi câu đó.

「Chuyện là ngay khi kết thúc một ngày học tập ở trường, cậu ấy liền đến văn phòng của cháu và quan sát những việc cháu đang làm. Suwa khá là nhiệt tình trong việc này. Cũng thật sự thú vị khi trong một lần nhìn thấy cậu ấy xử lý công việc sau khi cháu rời đi sớm. Đương nhiên Suwa chỉ là một học sinh trung học và đơn giản là cậu ấy cố bắt chước những gì cháu làm mà thôi」

「….Chỉ vậy thôi sao?」

「À thì, điều đó sẽ không vô ích với thằng bé trong tương lai. Với tình hình hiện tại, ta có thể nói rằng chuyện này đã tốt hơn mong đợi rồi. Vậy nên, liệu cháu có thể nói cho ta biết điều cháu đã làm để kéo nó ra khỏi nổi buồn không?」

「Đúng rồi. Cô đã chuẩn bị để đảm đương nghĩa vụ đó, nhưng cháu đã xử lý giúp cô. Cháu có thể nói cho chúng ta biết cháu đã dùng kế nào không?」

「Những thứ cháu đã làm thật không có gì đặc biệt cả. Cháu đã được người khác yêu cầu để làm gì đó với “Vị Thần Trầm Cảm” mà Iori đã biến thành sau khi bị từ chối đó ạ. Thế nên cháu đã khuyên cậu ấy trở thành một người trưởng thành mà Shiori khao khát. Thật may mắn khi Iori bảo rằng cậu ấy có một tấm gương để học hỏi theo đó là người cha của cậu. Còn nói đến việc kiểm soát phụ nữ thì cháu đã đề nghị Iori nên học tập người mẹ của cậu ấy」

Tôi thành thật trả lời câu hỏi của họ.

Trông họ hình như không mong đợi đáp án này.

Cách mà họ mở to miệng khiến tôi thắc mắc liệu mình có nói ra chuyện gì quá ngạc nhiên hay không.

Hừm, mình thắng rồi!

Tôi để lộ ra một chút vẻ kiêu ngạo mà không làm mất đi sự điềm tĩnh của bản thân.

Cảm giác này cứ như tôi đã chiếm thế thượng phong trước họ vậy.

「….À….」

Toori-sama giật giật khuôn mặt của mình.

Một lúc sau, cả Toori-sama và Ritsuko-sama đều cười phá lên.

Còn có cả nước mắt khi họ cười lớn hơn nữa.

Cười nhiều như vậy có vẻ như đã giải toả cho sự căn thẳng bấy lâu nay của đôi vợ chồng.

「Thật tuyệt vời! Dắt mũi đứa nhỏ đó dễ dàng đến vậy, chuyện đó khá là ấn tượng đấy!」

「Như thằng bé đã nói, quý cô trẻ tuổi này thật khiến người khác phải kinh ngạc」

Đó quả là một sự thành công to lớn.

Không không, xin đừng tâng bốc tôi quá đà chứ, chuyện này xấu hổ quá đi.

Tôi tiếp tục ngắm nhìn hai vợ chồng trong khi nghĩ như thế trong lòng.

「À ta phải nói sao đây, đây là một buổi trò chuyện khá là thú vị. Giống như ta đang nói chuyện với một quý cô cỡ tuổi bọn ta hơn là một đứa trẻ bằng tuổi với con trai của chúng ta vậy」

Tôi đã phải cắn môi khi nghe phải lời khen ngợi đó.

Bây giờ thì tôi mới để ý.

24 năm ở tiền kiếp + 15 năm ở hiện tại = 39 tuổi.

Tôi gần bốn mươi tuổi rồi!!!

Đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng và phải chống tay lên ghế sô pha để giúp bản thân không bị ngã.

Đây là một cú sốc lớn.

Chú ấy nói rằng tôi đang già đi một cách điềm tĩnh đến vậy!

「Anh này! Nhìn thế nào thì anh cũng thật thô lỗ khi nói ra những lời như vậy với một nữ sinh trung học đó. Mizuhime-sama có thể phi thường, nhưng dù thế nào thì cô bé cũng chỉ là một quý cô trẻ tuổi mà thôi」

Ritsuko-sama ngay lập tức quở trách chồng của mình, nhưng tôi vẫn chưa thể hồi phục lại sau cú chấn động tâm lý đó.

Thật thảm hại khi tôi không biết cách cư xử như một đứa trẻ tầm tuổi mình.

「Ta…. thành thật xin lỗi, ta không có ý vô lễ gì đâu! …Quý tiểu thư sao thế?」

Toori-sama hốt hoảng khi để ý thấy tình trạng nhếch nhác của tôi, nhưng tôi chỉ cúi đầu xuống và phớt lờ chú ấy.

Và rồi tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

「Con nghe nói là cha đang ở đây, nhưng mà… Sagara ư!?」

Suwa thể hiện vẻ ngạc nhiên rồi chạy về phía tôi.

「Cậu sao thế Sagara? Những vết thương lại đang nhói lên à?」

Cậu ta quỳ xuống, đặt tay lên vai tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi.

「Không phải, vết thương của tớ đều ổn cả…. Chỉ là tớ nghe thấy một chuyện mà bản thân chưa thể chấp nhận được….」

Suwa quay sang phía bố mẹ cậu ta khi tôi nói về cơn đau ở tim.

「Hai người đã nói gì với Sagara? Ai đã làm ra chuyện này chứ!?」

Cậu ta biểu hiện ra vẻ mặt đáng sợ không thể ngờ tới được.

「Cha, người đã nói gì với thầy của con hả?」

Ritsuko-sama trông có vẻ như hướng ánh mắt trực tiếp đến Toori-sama.

Suwa liền dồn sự tức giận lên người Toori-sama.

「Cháu xin lỗi, cháu cảm thấy không được khoẻ cho lắm. Vậy nên hôm nay cháu xin cáo từ trước」

Suwa bước vào phòng ngay vào lúc khó xử nhất và tôi thì hoàn toàn vô sự.

Thật sự quá khó khăn với đôi vợ chồng Suwa để thẩm vấn họ thêm nữa.

「Đ-được rồi, xin hãy tha thứ cho lỗi lầm của ta」

Dù cho Ritsuko-sama vẫn còn kinh ngạc trước cơn phẫn nộ của Suwa, nhưng cô ấy vẫn nhận ra được ý định muốn rời đi của tôi.

Dường như sự nhiệt tình của Suwa là được mẹ truyền lại.

Vì thế mà hai mẹ con có nhiều điểm rất giống nhau.

「Tốt rồi, cháu xin phép rời đi ạ」

Tôi đứng dậy và cúi đầu từ biệt trước khi bước về phía cửa.

「Sagara, để tớ tiễn cậu」

Có vẻ như Suwa ưu tiên sự an toàn của tôi hơn là cơn tức giận của cậu ta đối với cha mình.

Tôi thở phào nhẹ nhỏm ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng.

「Cậu có sao không thế? Tớ không biết cha mình đã nói gì với cậu, nhưng tớ thành thật xin lỗi」

「Ồ không, đây không phải lỗi của cậu Suwa ạ. Nhưng mà, tớ khá chắc rằng mình có hơi bị đau một chút, nên tớ sẽ không thể tham dự một bữa tiệc nào khác ngay cả khi mình được mời đến」

「Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ báo lại với cha mẹ mình. Xin lỗi cậu」

Tôi cảm thấy hoài niệm khi nhìn Suwa xin lỗi vì lối hành xử của gia đình cậu ta.

Còn ai đó có tính cách như cún con này nữa nhỉ?

Ngay cả khi thất bại, thì tôi cần phải chắc chắn rằng thuật ngữ *arafō không được liên kết với con người hiện tại của mình thêm một lần nào nữa.

*arafō: người phụ nữ khoảng 40 tuổi.

「Tớ ổn mà, gặp cậu ở trường sau」

Tôi rời khỏi dinh Suwa ngay sau đó.

Vì có một vài điều tôi cần phải xác nhận lại với Shiori-sama.


Chương trước

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started